Pages

My Music

Thursday, September 17, 2009

The Innermost of the Dais - Nỗi niềm bục giảng


The Dais in classroom 10A10 - Bục giảng lớp 10A10

Shoe: Alas! You hurt me, Dais. My heel has broken! It is due to the fact that you are so bad.
Dais: Oh, no! It is because you hurt me instead! I can't bear your weight!
Shoe: But i must not sit there by the table, I can't stay still during class. And I must help my host doing her teaching.
Dais: Sorry, dear. I don't want to damage you. I have been in this situation since last year. I was waiting for the School Management all the year in the hope that they would put an eye on me in the summer when you had vacation. But now summer has passed already and they ignored me. Hundreds of shoes and sandles jump on me every day. How can i bear them? Just look into my body and you will see how much i have to try, how much i have been suffering. You must see that i'm much greater than the new four-storey building because i've come into exsistence here for over 6 years in comparision with 6 days after it was born! I'm made up of only sand with little cement! How can i be firm enough for your pointed heel?
Shoe: So you mean i must leave my host every time she works in this classroom? And she must work with bare foot? Today not only you hurt me but also you gave pain to her. Her lelf leg was injured. So poor she is!
Dais: Any way, you are more lucky than me because your host is good. She will emmediately glue you or find you another heel. But i'm not! I don't know how longer i will be in this situation. I have no trust in them. They just said but no action!
Shoe: Maybe they have many more important things to do than you and me, dear.
Dais: And maybe We are nothing to them!
In all, they are all blind and deaf! Just you, I and our teachers suffer from their irresponsibility!


Giày: Ái...........cậu làm tớ đau rồi bục giảng ơi! Đế tớ bong mất rồi chỉ vì cậu quá tệ.
Bục giảng: Cậu làm hại tớ thì có! Làm sao mà tớ chịu nổi sức nặng của cậu chứ?
Giày: Nhưng tớ không thể ngồi một chỗ tại bàn giáo viên được, tớ không thể đứng yên trong giờ học. Tớ phải giúp thân chủ của tớ khi cô ấy giảng bài.
Bục giảng: Xin lỗi cậu nhé. tớ đâu có muốn hại cậu. Tớ đã bể nát như thế này từ năm học trước. Tớ đã chờ đợi BGH nhà trường cả năm với hy vọng họ sẽ để mắt đến tớ khi mà mọi người nghỉ hè. Nhưng mùa hè đã qua, và họ vẫn phớt lờ tớ. Hàng trăm chiếc giày, dép dẫm đạp lên tớ mỗi ngày! Làm sao tớ chịu nổi? Hãy nhìn sâu vào bản thân tớ cậu sẽ hiểu tớ đã cố gắng như thế nào, tớ đã phải chịu đựng như thế nào! So với dãy nhà 4 tầng kia tớ còn tuyệt hơn nhiều nhé ví tớ đã đúng đây hơn 6 năm trời rồi. Còn dãy nhà mới kia chỉ mới 6 ngày mà đã kêu trời rồi đó thôi! Nhìn tớ lại đi! tớ được tạo ra như thế này thì làm sao đủ vững chắc cho cái đế nhọn của cậu chứ?
Giày: Ý cậu muốn nói là tớ phải rời bỏ cô chủ của tớ? rằng cô ấy nên đi chân đất mỗi khi dạy ở lớp này? Hôm nay cậu không những làm hại tớ mà còn làm cô ấy đau nữa. Chân trái của cô ấy trẹo rồi! Tội nghiệp cho cô!
Bục giảng: Dù sao thì cậu cũng còn may mắn hơn tớ vì cô chủ của cậu tốt bụng. Cô ấy sẽ ngay lập tức gắn lại đế cho cậu hoặc thay cho cậu một cái đế khác. Tớ thì không. Tớ không biết liệu mình sẽ chịu cảnh này thêm bao lâu nữa. Tớ không còn tin họ. Họ chỉ biết nói suông!
Giày: Cậu ơi có thể là họ còn nhiều việc khác quan trọng hơn chúng ta.
Bục giảng: Và cũng có thể chúng ta chẳng là gì của họ cả!
Nói tóm lại, họ mù và điếc cả rồi. Chỉ có tớ, cậu và cô giáo của chúng ta phải chịu đựng sự vô trách nhiệm của họ mà thôi! botoanthan.com (bó toàn thân.com) rồi Giày ơi !!!!!!!!

No comments:

Post a Comment