Pages

My Music

Thursday, November 29, 2012

Short Story: I AM ĐÀN BÀ*


I AM “ĐÀN BÀ”*

By Ban Y
(Dịch từ truyện ngắn I AM ĐÀN BÀ của nhà văn Y Ban. Sau bản dịch là tác phẩm bằng Tiếng Việt mà nhà văn đã gửi cho tôi)

Born: 1961
Education and career: Graduated from Hanoi University in 1982 (major Biology)
Lecturer of the Medical University of Thai Binh
Present position: Newspaper reporter, Department Manager of Editorial Staff of Educational Newspaper of Vietnam





********

Thi was in search for honey in the wood when she saw a basket hung on a branch. Naturally, she put it down on the ground. To her stupefaction, a new-born baby with umbilical cord and placenta with rice straw was put in it. Seeing the dark purple baby covered with ants and his eyelids bored, she screamed out. Her utterly tragic cry resounded through the forest. After the fear, followed the pain from her maternal instinct. Thi burst into a convulsive sob, but her eyes soon became bone dry. She did not know how her tears could stop so quickly. She dug a hole under the tree with the knife she took with her to make the way in the wood. She then put the placenta on his stomach as when it was in the womb and took off her threadbare coat. Wrapping the baby with it, she happened to touch his cock. She was surprised to see that it was still hard. Not believing her fugitive feeling, she again touched it with her five fingers. Obviously it was hard, which meant that the baby was still alive. Hurriedly she took off her undershirt and embraced him tight to her chest. She could feel his warming body in her hands. He quickly found her nipple. He sucked it hard. There in her breasts remained the milk for the third stunted child who had not been weaned although he was over two years old.
Embracing the baby tight, Thi brought him home. Her husband got shocked when seeing its body. Knowing that from now on, they would have one more mouth to feed, he became sullen. Grumbling, he went to boil some water, and then shouted at the eldest, eight-year old daughter;
“Don’t just stand bewilderingly there! Go to the dispensary and ask madam Mieu to come and help to cut his cord” said he.
Innocently, the girl gave a wide grin and said; “Cut his cord, Dad?”
Thi’s face was radiant with smile. She put the baby on the bed skillfully, coddling; “Be here and I will find you a napkin, honey”. The eldest sister was running back, crying merrily; “My mum found my brother on a branch. The tree gave birth to him with umbilical cord and placenta”. When madam Mieu got to Thi’s house, it was crowded with villagers. Pushing her way through the crowd, Mrs. Mieu  shouted;
“What is going on here? How can you believe a baby could be born by a tree? This resulted from the insufficient upbringing  of parents towards children.” “Where is the boiled water?” asked she.


Madam Mieu was so skillful in treating the baby. He was now washed. His skin was getting ruddy. But he couldn’t open the eyes due to the wound brought about by ants. Madam Mieu seemed overjoyed at what she had done. Giving him a kiss on the cheek, she turned to Thi and her husband; “What will you do with him? Your house is in rags and tatters, so how do you manage to feed one more mouth? Or let me bring him to the dispensary and give him to whom that do not have a child”. Thi exploded with discontent;
- “No. No. God gave him to us. So he is ours. We will bring him up”.
- “This is her idea. What is yours?”, turning to Thi’s husband, she asked,
- “Disagreement can cause quarrels and even fights!” she added.
Thi’s husband said hesitantly; “More children, more riches. We’d rather have more children than riches. We found him, so we are his parents”.
The boy was named Duc. Their children are named Sang, Lang, Nhan and Duc. Duc was breast-fed with the milk for Nhan remaining yet he grew well. Although Thi and her husband had one more mouth to feed, they were not given more land for farming. The chairman of the commune said; “If you cannot feed him, just return him to the place where he was found. There is no more land for your family. Only can people multiply, not land.” But it was not the reason for Duc to get differentiation from the other members of the family. On the contrary, being the smallest, Duc was pampered and given preference.
To the villagers, Thi and her husband set a good example of working hard. That was why their fields were always green with vegetables and crops. But due to impoverished soil, they could only manage daily meals for the fast growing children. They were so wrapped up in their work on the farm that they did not realize how much the world had changed.
When Duc was five years old, a new thing came to her village. It was that the toiling and moiling female farmers happened to have opportunities to work abroad. Seeing their neighbours see their relatives off to the airport, get money from the post office, build new houses and buy televisions…, they sometimes dreamed that their daughters Sang and Lang could some day work abroad. Being girls, Sang and Lang had experienced hard life when living with parents, so Thi wished they would lead a better life afterwards. Nhan and Duc are boys, they would stay home with the farm work if they like.

********

“San…g…! Lan…g…!” Thi screamed out their names suddenly. “So miserable condition of the female is! When leaving home, I hoped that I could earn some money for you. But I happened to commit this heinous crime, my children! I ever smashed my head against the wall to die but I don’t have the heart to leave you. Forgive me, my children. I implore you to forgive me”.
Ủa, xỉ, xỉ xỉ…xỉ… . The detention room was filled with shouts. Thi knew that they were shouting at her because her scream had woken them up. Thi ignored them, and kept yelling out at her children as if the scream could help release the bitterness she was suffering. She had never done wrong to anyone. She had never done harm to anything. Why was she maltreated in this way? Having led a poor life since small, she had never dreamed of being fortunate. But she had never thought that one day she would commit such kind of crime as well. “Shut up! Who is making a fuss? Shut up or you will be moved in solitary confinement!” said the middle-aged man accompanying a prison agent. Thi stopped screaming. Letting out a torrent of words to the middle-aged man, the prison agent went away. The middle-aged man waved Thi to come close.
- “I am an interpreter. Why don’t you take the lawyer’s advice? I must again tell you that you should keep your health to have a sound mind for tomorrow’s trial. You should now think of what to say before the   judge. You must know how to defend yourself. Maybe you will be cleared from the accusation. Stop crying please.” said the interpreter.
Thi lay still and listened to herself. She felt exhausted but finally regained herself of all her senses, which reminded her of her home village. There came another season of recruiting females to work in Taiwan as housemaids. Her husband said; “Try attending the recruitment for this time, dear. Two years is not a long time. Our house is getting dilapidated. It can’t confront the coming stormy and rainy seasons.”
- “Yes, let me try. But how can we have the money for the prepayment?” said Thi to her husband.
- “Just go for the recruitment first”, her husband said.
No recruiter could deny such a hard-working woman with big brawny calves and arms, sunburned skin, small equal teeth and jet-black eyes as Thi! The matter here was the big sum of money for documents. If she had got that money, she could have got her house prepared without having to go to Taiwan. One of the recruiters visited her house and offered the solution. They lent Thi money and she paid them by monthly installment. The moment before Thi got into the lounge was the moment full of tears. Crying, the four children clasped her. She tore herself away from them.

********

Getting to Taiwan, she was arranged to work for a family that had a paralytic person. A year before, the talented and rich boss happened to have a car accident and became completely paralyzed. Despite every possible means of treatment, he was lying still in bed as a living corpse. The mistress, the boss’ wife, about the same age with Thi, was bursting with vitality and real-life experiences. Their two children were also at the same age with Thi’s daughters, which made her miss the children at home much every time seeing them. For the first week, Thi was trained to use the modern home facilities. Thi was also taught how to clean the house, to cook and especially how to take care of the paralytic boss such as changing his clothes, washing his face, feeding him… by the mistress. And Thi proved herself to be an agile mind, which made the mistress satisfied and gave Thi full powers to take care of her husband.
This was their daily routine: The mistress’ two children left for school at 7.00 A.M and got home at 3:00 PM. The mistress got up at 8:00 and it took her one hour to do some make up before going to work. But she never made it a rule when to get home. At times, she reached home at 6:00, at times 11:00 PM. Thi and the paralysis boss were confined in the house. Thi didn’t know how the boss was taken care of and whether his daughters often visited their dad or not before she came. It seemed that the children had no care for their poor father. Only when the mother asked did they pay him an apathetic visit. They held their dad’s arms in a glacial way and took chilly look at him. Thi extremely hated this perfunctory manner of theirs.
The mother, on the other hand, seemed to love her husband very much. On early days, Thi did not have to bathe the boss, just helped the mistress to take him to the bathroom. The mistress herself then bathed her husband. On the early days, Thi knew she slept with her husband every night. Thi also used to find her standing, looking at her husband and weeping silently while he was in sound sleep. She then drank alcohol until she got blind drunk, which made Thi feel a great pity for her. Thi wanted to give her some consolation but she knew no Taiwanese.
How time flied! Thi now could do the housework so well that she could complete it within an hour. Not knowing what to do with the spare time, Thi went up and down stairs, looked into the rooms then turned on the TV. But all this took her only an hour. She then stretched out on the sofa, enjoying the home comfort. She wished to get some sleep to forget the time but she found it difficult for her to have even a wink since never before had she slept in daytime. Having nothing to do, she came to the boss’s room just to see his motionless body on bed.
The boss stared blankly at the ceiling. “At least there is a man to talk with”, she thought despite knowing that he would know nothing. “Whatever language I speak, he cannot hear” looking at his face and smiling, she thought.
- “Hear anything?” she asked the boss. “Oh, nothing!” continued she.
- “Oh, boy! Why are you in such situation? What a poor man you are to be bedridden at the age of nearly forty. You must be very uncomfortable,   right?”
- “Why didn’t you teach your children how to have good behavior towards parents? They are so selfish! No care for you at all. Had they given you good care, you might have overcome your problem.”
- “Lying for a long time makes you paralyzed, doesn’t it? Let me massage your arms and legs, Ok?”
- “Oh, this was not mentioned in the contract, but I have nothing to do. Let me massage your legs and arms, boy.”
Thi was taught how to massage by her mum when young. So, she did it methodically. First, she massaged the head, pulling his hair, using the therapy of point acupuncture. Next, the breastbones and the ribs. Then the limbs. Finally, she overturned him, massaging his back and pressing each vertebra with her fingers. Finishing this, she turned him upside down, and looked into his eyes to find if there was any difference.
- “You like that, don’t you? If you like, give me a nod so that I will again do it for you” giving him a nod, she said.
 - “So boring! There was no sign of change from your eyes. Now sleep please.” Closing his yes with her fingers, she said.
Since then, she could find solace in doing him some massage and soliloquizing to him. She made it her daily routine. Then one day, she didn’t remember what day and after how long she had massaged him, she realised that there was something different in his eyes. He cast his eyes to her when she entered his room.
- “Oh, there is some change! Recognise me, don’t you? Now let me give you some massage again. Today let’s begin with the head, the most important part of the body, the director!”
- “Maybe after two years, you can stand up and take some steps. Remember to reward me for my pains when you recuperate so that I have money to build a flat roof house.”
The boss’ eyes made her so happy that she was singing and massaging at the same time. She learnt by heart some lullabies. The songs reminded her of the children at home, which made her eyes overflow with tears. The tears shed on the boss’ chest. When getting calm, she burst out laughing;
- “Hey, it does not mean that I love you, never imagine such a thing, boy! It is just because I miss my children so much. Sang is now 14 years old. I will buy her a pair of golden earrings as her dowry. Lang is 13, Nhan is 8 and Duc is 6. Do you believe that I found Duc on a tree in the forest? I love my hubby very much. He must be dying for me! My hubby is as strong as an ox. Once I told him “You need not do it as hard as ploughing the field, just at your leisure to avoid sweating.”
- “Don’t you know that I even sweat heavily when having meals”? He said to me in reply. Oh, massage finishes! You see I am perspiring, don’t you? Let me have a bath, boy.”
Turning the boss upside down, she closed his eyes with her fingers as usual. To her shock, the boss was crying. “Oh, you are crying! Crying means you are regaining the sensation.” said she to him.

********

In the evening, she wanted to inform the mistress that her husband could cry but she didn’t know how to express her words. It was a so hot and muggy day. When finishing the work, her blouse got wet with sweat. But she would have a shower as soon as she finished massaging the boss. Entering his room, the first thing she felt was the boss’ eyes. He looked at her as if he wanted to tell her something, as if he was begging her for something. “What you mean, boy? Hot? I know. I know it is very hot here, but your wife told me not to use air-conditioning much.” said she.
- “Now let me do some massaging for you. Oh, Gosh! Heat rash! You get heat rash all over. Nothing is better than bathing now. I will tell your wife to stop wearing diaper for you. And I will help you with defecation and urination whenever you want.”
- “O … h … h … h! Your back is quite red! Itching? Yes, let me scratch it. OK? I want to bathe you but I am afraid that my wages will be docked by your wife. I can suffer from being insulted but never dock my wages. After deducting the deposit, there will be little left from the two-year pay for serving you. Yet my brothers and sisters are longing for my money because they are all very poor.”
- “My two boys get heat rash all over the body whenever summer comes. I have to crumple up peach and marjoram leaves to make bathing water for them. Heat rash disappears only after two times bathing with this. Now let me wipe your back with a wet towel. I know what you want but I must not disobey your wife’s order.”
- “Let me wipe your face, too, boy! Oh, how bright your face is! There must have been many girls infatuated with you when you were healthy.”
    That evening, Thi didn’t go to sleep until the mistress got home so that she would tell her that her husband had heat rash all over the body and he needed bathing often; otherwise little chips would light great fires. The mistress finally got home, later than usual. Thi made every effort in vain to give her signals. She then took the mistress to the boss’ room, unbuttoning his shirt for her to see. But there seemed to be no expression on her face. The mistress then took off the boss’s diaper, exposing him completely naked in front of Thi. The wife looked at the dung hill of the husband in a disgusting way, and pulled the thin blanket to cover it. She then went out and made a phone call. Soon after that, Thi got a call from a person of the company that recruited her; “The mistress says that she wants you to change diaper and bathe her husband and you will be paid $ 50 more. Can you do this”? So happy was Thi that she said “yes” to that person without the slightest hesitation. What should be done was done immediately. Thi returned to the boss’ room, changed the diaper and washed him clean.
The next morning when everyone left home, the first thing Thi did was to visit the boss.
- “Oh, boy, today you are not to wear diaper any more. Do me a favour, will you? You will piss every three hours. But what about emptying the bowels? Oh, how intricate! Or when you want to shit, just give me a cry. Oh, how silly am I! If you could cry when wanting to piss and shit, you would regain more senses. I will find my own way, don’t worry, boy.”
- “Be here and wait until I have finished my work, I will come and do you some massaging then you will be bathed.”
Thi felt very happy when thinking of the extra money she would get from the mistress. $50 per month! “How many months left”? She asked herself. “Oh, one, two, three … Ten months has passed. So there are fourteen months left! I will buy you nice clothes, my children.”
- “Finished! I finished cleaning the house. Now let me massage you, boy. I am very happy today, so let me sing to you. First is our folk song; Con cò cò bay lả lả bay la bay từ từ của phủ bay ra là ra cánh đồng, tình tính tang là tang tính tính tình cô mình rằng cô mình ơi rằng có nhớ là nhớ anh không… . You find it interesting, boy? You know, I had little schooling. Therefore, I don’t know many songs except for some about the herons. I learnt these songs from my Mum. When small, my Mum used to sing these to me, and day by day I could learn them by heart. Now you will hear another song about heron; Con cò mà đi ăn đêm,đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao, ông ơi ông vớt tôi nao, tôi có lòng nào ông hãy xáo măng, có xáo thì xáo nước trong, đừng xáo nước đục đau lòng cò con….
- “Now massaging finishes. Wait here and I will make some bathing water for   you. Now I will carry you to the bathroom.”
- “Oh yes, like this…good. You are a good lad. Let me give you a rub. You feel comfortable, don’t you? Oh, the legs become atrophied!”
- “The back! Let me rub it. It must be weary. The armpit will get ulcerated if it is not washed often. And the… the… ” When touching his cock, Thi looked away with blush. She called him “boy” to express the informality and sympathy for his situation. To her thought, being a person whose work was to take care of a patient, she couldn’t have done her work well if she had had no sympathy for him. But “boy” was her boss, a true man, a middle-aged man, not her little son Duc! She could touch even caress Duc’s cock, but not the boss’! Thi’s husband was the only true man she had known in her life. Despite being his wife for over 15 years then and bearing 3 children for him, she had never dared to caress IT. Every time they did it with each other, she still felt ashamed. Looking at it was no problem, but holding and rubbing it …! But how could it be clean without holding and rubbing it? It would get ulcerated if ignored, which meant her sin. So, there were no other choices for her! Thi hid her face behind the boss’ back, putting her hands into his groin and rubbing it hurriedly without noticing what exactly she was rubbing. “Oh, as long as it is cleaned!” thought she. Fishing this, Thi dried his body with a big towel and his hair with the hair-dryer.
- “Oh, how smart you look after bathing, boy! Take some pains to stay still for me to dry your hair or you will get ill if you go to sleep with the wet head.”
-“Ok, finished. Now close your eyes please… I will not put on the diaper for you. I will at times come and help you with your pee.”
The first day without diaper, the boss only had a pee in the bedpan once with her help. All the other times, he automatically peed in the pants. Thi then cleaned and washed everything in patience. And for the first day the mistress allowed Thi to bathe her husband, she examined his body so carefully in the evening as if she wanted to know whether Thi had taken a good care of her husband or not. She examined his cock carefully, which made Thi jump out of her skin. “Luckily, I rubbed it!” Thi said to herself. “If I hadn’t done it carefully, I would be docked off my pay.” The mistress then clapped Thi on the shoulder with satisfaction.
- “Good, be a good boy! You haven’t had pee and shit in the pants for these days. If you want to move your bowels or need to pee when I haven’t come, try to bear for a while. Otherwise, I would have to do much washing, which means I would have little time to massage you.”
- “I know, I know…,Whenever you want to have a pee or shit, the scrotum becomes a little shrunk, but it isn’t shrunk as much as my two little boys at home.”
- “It is my luck to have you to talk to. Otherwise I would be so bored. Being known for working in a foreign country, but I haven’t known what a foreign country looks like because I haven’t been allowed to go out of your house since my arrival here! And I cannot talk to your wife and children. Hmm…h…m, but if you force me to talk with them, we can only understand nothing. There is a saying in my country that “One pulls one way, the other pulls the other way”, which means that one speaks chicken’s language and the other speaks that of the duck’s, boy. We can only understand each other when having a common language, can’t we? You don’t understand what I am saying, do you? But there’s no problem. I am still talking as long as you are here listening to me.”
- “Oh, boy,  let me tell you my secret. I spend some time sunbathing in the balcony every day. Otherwise I would get ill due to the lack of sunshine. You know, without the sun, a tree will die.”
- “So happy am I today, boy. Do you know why? I was given a gift this morning. By whom do you know? It is your daughter! Before going to school, she came to the kitchen, clasping her hands and lowering her head, saying something to me but I understood nothing. She then pulled a package covered with pink wrapping paper and glued with a nice ribbon out from her schoolbag, and gave it to me. I knew she wanted me to open it, but I did not. And I haven’t opened it yet. I have never given a present like this in my life, boy. Oh, yes, I have, but just some sweet potatoes or a bundle of vegetables from my neighbours. Your daughter is so sentimental, indeed. I once found her standing, looking at you and weeping. Yet I misunderstood her in the early time.”
- “Now it’s time we went bathing, boy. You are examined for the cleanliness every day. I am so careful, aren’t I?”
- “Boy…”
Thi started at something different in her arms, and luckily, she could stop shouting in time. How ashamed would she be if she had shouted “O…o…o…hhhhhhhhhh!” This meant that the boss had regained his senses in some aspect. This meant that the boss was in the process of recovering. To make sure that the boss was recovering from illness, Thi carefully caressed his organ. Oh, it was still soft. But obviously she felt some movement a minute before. Thi held it in her arm, holding her breath and trying to feel in the way that a doctor was examining her patient. Tick…tick…tick… Thi could hear strong beats from her heart. And Thi also felt that his organ was getting bigger in her arms.
- “It is hardening, boy. Oh, your organ is hard now. I will tell your wife this when she gets home this evening. Try, please boy. Come on! If you can stand up, I will be awarded. Now stop here. Enough for today.”
- “My honey, my little boy! I am transferring my love to you by your soft skin. Are you feeling it, my little son, and my honey? And when grown up, you will do the same to the girl you love. You will transfer your love to her by this lovely organ…”
Thi was drying the boss’ body, and singing the song which the mothers at her homeland usually sing to their sons while bathing them.
Thi didn’t know why she was so happy. It was definitely not because of the bonus the mistress would give her when the boss recovered. On the contrary, it was a possibility that when the boss got well, the mistress would not need Thi anymore. Except for being confined in the house, Thi was not ill-treated at all when working for this family. What would it be if Thi had to move to another family? So what made her so happy? Maybe it was because of her feeling for the suffering of the poor boss. Sick men looked so pitiful. She was like a cat on hot bricks when her hubby got a fever. Her boss, on the other hand, was a man of no relation to her, of whom she had taken care for a year now. This man had been fed, bathed, massaged, talked and sung to… by her for a year now. She treated him with the love of a mother to a son and a sister to a younger brother. No blood relation but relation! Her little Duc called her “Mum” just after being embraced in her lap for a while! And when he got ill, there was no difference between her treatment for Duc and the three others. Seeing Duc smile, Thi was as happy as seeing the three others… This man, her boss, already became her close relative. And Thi could not tell the mistress what she wanted partly because she didn’t know how to express her thought, in addition to her shyness. How could she tell her such kind of tactful matter?

*********

“Let me tell you something about girls in my homeland. They all have big legs and hands. Girls with big legs can walk and stand firmly on the land. Those with big hands can do farm work well. They don’t get much schooling, just know how to read and write. For them, they needn’t have much schooling to do ploughing and transplanting rice seeding. Before the war, my country girls never went far away from home villages and so did men. During the war, many people went away from the villages. They joined the army to defend our country. Many people volunteered to go to the front despite under age. Some also wanted to have opportunity to go far. So many people left homes for the liberation of our country, but very few returned. They died in the front. Mamma Gai in my village is an example. Her husband and five sons all joined the army and never come back to her. They left her alone at home. But we, all the villagers take care of her. We take her anything she needs such as a bowl of sweet soup, a fried fish…  After the war, she was conferred the title of The Hero Mother of Vietnam and given a new house by the government. So many people have come to visit her on the occasion of national holidays and festivals. She sometimes even appears on TV. Oh, boy, there was also another woman who had to leave the Village. The story is that: You are listening to me, aren’t you? Oh, good. The story is that, she is one year older than me. She is beautiful, and hard-working. Her hubby had died 5 years before. To all the villagers’ astonishment, she happened to get pregnant and soon gave birth to a lovely boy baby. They kept away from her, insulting her, calling her “wild bitch”. She took great pains to live and feed the child, andwaited for her man to concede his son but all she got was his evasion. She then left the village with the child in her arms. So brave she was! Had I been in her situation, I would have committed suicide by cutting my tongue.”
- “Oh, boy. Why are you looking at me like that? You want to tell me something? Want to have a pee?”
Thi took the piss-pot to him, but no urine. Surprisingly, his organ seemed to give her a nod. She stared at it. It raised its head up, getting bigger and bigger. She happened to feel her blood running inside, her heart thumping violently, the two nipples shrinking and a current of wet thing pouring to the vulva. She rushed out of the room, sat on the chair feeling her face numbed.
“Now boy, have a pee please. Being a good boy, don’t tease me like that. You made me sad, you know? I am a human being with emotion, feelings and desire…  When at home, some executives of the local Women Society often came and had speeches. They said that reason distinguishes man from animals, and reason helps man to win lust. I believed them at first, but then not! We had three children already and didn’t want any more but we couldn’t. My husband and I were determined not to get pregnant but we couldn’t avoid it. I then had to have an abortion. We couldn’t win our lust. So you please stop teasing me, boy.”
Thi, sometimes, thought that it was better to wear a diaper for the boss again. Otherwise she could not bear every time seeing his organ raising its head up. She did not understand why it became bigger and stood up whenever it saw her. She just knew one thing that the boss was recovering from illness. Some of the parts were getting better, but why was it, not another? It caused trouble for her. On the other day, while she was rubbing it, it got swelling up and hardening, which made her blush with shame and rush out of the bathroom. But when returning, she could not avoid the emotion itself. She held it tight, but what made the matter worse was the dream that night. In the dream, a man gave her a kiss, which woke her sleeping lust up. She held the organ tight, trying to put it into hers. But she couldn’t. She then woke up in the strong desire for it. “I should wear a diaper for him, shouldn’t I?” she asked herself. She knew there was a package of diaper left. But what would she tell the mistress when she asked her about this? And… she felt a pity for the boss. She had helped him get rid of the inconvenience of wearing a diaper, why she forced him to bear it again? Oh, yes. She had her own way. Thi would not massage him so often, which meant that she would limit touching him.
   
********

How terribly time dragged! Now came the autumn. Thi did not have to bathe the boss every day any more. In addition, thanks to her instruction he now could have pee and shit by himself, which gave her more free time. In the early time, having nothing to do, she often sat there, thinking of the lovely hubby and her four lively children, and weeping. But now it was different. Time became her accomplice. It encouraged and urged her to think of one thing which had been haunting her these days and which lead her to the boss’ room. His smiling eyes gave her the feeling that he was caressing her all over. Her heart seemed melting. Looking into his eyes, she undressed. Naturally, she uncovered the thin blanket on him to see his organ raising up its head waiting for her like her recent dream. She put it in hers… Thi got satisfaction! Thi did not have to toss and turn all night in the lust.
Feeling a great fear, Thi turned on the bath taps and took the boss to the tub. After bathing him, Thi brought him to bed then returned to the bathroom. Thi put so much soap on her body. Thi rubbed her skin violently. Thi wanted to shed her skin. Thi cursed herself for what she had done. So debauched was she! She was a kind of evil woman!
Thi cried for herself. She cried as if the cry could help eradicate her sin, but when feeling exhausted, she was aware that she must not die. She was afraid of dying in a strange country. Who would take her money home for her hubby to build a new house if she died? By whom would her four children be taken care of? She stopped crying but her heart seemed broken. She wanted to speak out, she wanted to be shared with and she wanted to absolve herself of what she had done. But in this very strange country who could understand her? She had been a dumb person since her arrival here. There was only one person for her to talk to. It didn’t matter whether he could hear her or not. She needed to make her sentiments known to him.
The boss was still awake, lying there, looking at the ceiling. He cast a welcoming smile in her direction when she entered the room. Looking into his eyes, Thi found the transparent innocence of a child. His radiant look was just like her little Duc’s when he tucked up her blouse to suck at her breasts. Oh, my god! How can it be so similar? Thi burst out crying. Nothing could prevent Thi from crying! The only one person that could see and hear her cry was the boss. Thi faced down on his chest, sobbing out; “I committed a sin to you, boy. I am unfaithful to my hubby and children! How dare I to look into their eyes when coming back home? I don’t want to live more but I must not die! What should I do now, boy? I did not know why I did that with you. Do you understand me? Forgive me please, boy. I am a human being. I am very afraid that the mistress will know this. If she knows, she will dismiss me without paying me. There are only few months left before I go home.”     
“Don’t look down on me please, boy. I have been working here for nearly 20 months, nearly 600 days. I have no one to be friend, but you. I can share joy    and sorrow to no one, but you. What makes me speak and smile is you. My talk and laugh is for you. I can’t imagine what I would be like without you. I know you are recovering from the illness. You will soon get well if taken care of as the way I have done for you. I will tell the recruiters this before I go home.”
- “Excuse me please, boy. I must again wear a diaper for you. I cannot bear if you tease me like that. I …”
Thi suddenly stop sobbing. There was something moving on her hair. It was moving on her hair. She held her breath to feel it. There was exactly something moving on her head. Thi raised her hand to catch it. To her extreme astonishment, she touched an arm, the boss’ arm! It was moving on her hair! So happy and surprised that Thi hold his arm tight, shouting;
- “Oh, your arm! You can move now! You are getting well, boy. So great! Get my kiss for this please, boy.”
Thi kissed him on the cheek. Feeling her kiss, the boss was trembling. But what made Thi feel the happiest was that the boss’ arm could hold hers!
- “Thanks, God! You can hold my arm. So great! Get my another kiss please, boy. What? You are weeping, why? You make my cheek wet, boy. Let me dry your eyes. Yes, I know you are happy. When you get well, come to my home village please. Most people in my homeland are similar to me. They not only devote their life to their families but also have love for the world. Come to my home when you are well, boy. So great! So great!”

7.

Thi did not know that disaster was pouring down on her. The little thing with a little hole on it fixed on the wall on the bedhead, which she thought something to drive mosquitoes away, turned out to be a camera! Thi was pulled out of bed by the mistress at the middle night. The mistress was shouting out, showering Thi with blows. And early morning, some policemen came and escorted Thi here.
Thi was imprisoned without knowing the reason. A week later, a recruiter came and told her that she had committed the crime of sexual harassment. She might be sentenced to five years’ imprisonment. Hearing this, Thi fell into a faint. She then found in vain ways to commit suicide because of close surveillance. She soon regained calm, thinking that she couldn’t die unjustly especially since the visit of a lawyer. The lawyer promised to defend her. He also told Thi that the best way was Thi knew how to defend herself.
Thi would be on trial tomorrow. She now was thinking hard of how to defend herself. She had already arranged her life story logically. What made her worried was whether she should ask the mistress to make that recording tap known to the judge. What People would think when seeing her naked on the boss’? It would be an extremely terrible thing to her. But people would as well see that the boss was getting better thanks to her love to him. Besides, the world would see how the boss’ arm caresses her hair, and held her arm tight together with his happy tears. They would see the fact that she could have done what medicine had given up! It is obviously that many noble prizes have been awarded to whom that found out the cures for dangerous diseases. Thi didn’t need those prizes! What she needed was being freed and given the pay for what she had done without docking from her salary. Thi also wanted the world to know the grief and burden that poor women having to leave their homes to work in a foreign country were suffering. The third thing was that Thi wanted the world to recognize the goodness deep in women’s soul so that they will forgive their mistakes.
Thi would tell the judge what she was thinking. Thi would ask the mistress to give the judge that recording tape despite knowing that she would be ashamed of herself in front of the world, especially her hubby and children. She had already learnt that through this very vast world there existed something that could penetrate so rapidly although she did not know what it was. And her home village, from which there had been poor women working abroad, was not excluded from that.
Thi also learnt one more thing greater. It was that in this very vast world, there were so many villages of many other countries similar to her home village, from which poor women had gone abroad to work as servants for their families’ lives. Thi wanted to shout out one thing, the thing that was too easy to misunderstand at the trial. Thi tried to recall the sentence that the teacher taught her before going abroad “I am… I am… female!” Oh, right. It was that! I am female. I am female. She would shout this sentence out before the trial tomorrow. Feeling peaceful, Thi fell asleep.

 Note: * Đàn bà = female   
Links to this story:


Truyện ngắn
I am đàn bà
Y Ban


... Một thằng bé được mới sinh còn nguyên cả dây rốn nối với bánh rau bị bỏ vào một cái dành lót rơm treo lên nhành cây trong rừng. Thị đi kiếm mật ong nhìn thấy cái dành bèn lấy xuống.
Nhìn thấy thằng bé tím ngắt bị kiến bu đầy người, cắn thủng cả mí mắt thị hét lên rùng rợn. Tiếng hét dội vào rừng cây vọng lại thành tiếng hú thê thảm. Sau sự sợ hãi là sự đau đớn chất cùng phả ra từ bản năng làm mẹ của thị. Thị khóc vật vã. Khóc kiệt cùng. Một lát sau nước mắt thị khô kiệt. Thị cũng không hiểu sao nước mắt thị mau kiệt thế.
Thị lấy con dao phát rừng mang theo đào cái huyệt nhỏ ngay dưới gốc cây treo thằng bé. Xong thị cởi chiếc áo mặc ngoài đã sờn vai bọc thằng bé lại. Thị đặt lại bánh rau lên bụng thằng bé, như cái lúc nó nằm trong bụng mẹ. Tay thị đụng vào chim thằng bé. Bỗng thị giật thột. Cái chim thằng bé cưng cứng. Không tin vào cái cảm giác thoáng qua ấy, thị dùng cả 5 ngón tay phải sờ vào chim thằng bé. Cái chim còn cứng. Cái chim còn cứng thì thằng bé còn sống, thằng bé còn sống. Thị vội cởi nốt chiếc áo lót rồi ôm thằng bé sát vào ngực thị.
Một cuộc luân hồi được nén trong ngực thị. Thị cảm nhận sự ấm dần lên trên cơ thể thằng bé. Và nó đã tìm được vú thị từ lúc nào. Nó mút chùn chụt. Hai bầu vú thị còn sót lại ít sữa của đứa con thứ 3 còi cọc, nó đã hơn 2 tuổi mà thị cũng chưa lỡ cai.
Thị ôm chặt thằng bé vào ngực mang về nhà. Chồng thị tá hoả tam tinh khi nhìn thấy hình hài thằng bé. Rồi gã sầm mặt xuống vì biết chắc rằng nhà gã lại có thêm một miệng ăn nữa. Gã vừa lầu bầu vừa đi đun nước sôi. Gã hò con bé lớn lên 8:
- Còn ngây ra đấy mà xem cái gì. Đi ra trạm xá, bảo bà Miêu đến cắt rốn cho em.
Con bé cười toe toét:
- Cắt rốn cho em hả bố.
Thị cũng cười. Cái nét cười làm mặt thị rạng rỡ vô cùng. Thị lựa đặt thằng bé xuống gường nựng nọt:
- Con nằm xuống đây mẹ đi tìm tã cho con nào.
Con bé lớn vừa chạy vừa hò:
- Mẹ cháu bắt được em cháu ở trên cây. Cây đẻ ra em cháu, còn nguyên cả dây rốn với bánh rau.
Khi bà Miêu chạy từ trạm xá đến nhà thị thì nhà thị đã chặt ních người. Cả làng đổ xô đến xem thằng bé do cây đẻ ra. Bà Miêu rẽ đám người đến chỗ thằng bé, miệng gào to:
- Thời buổi này là thời buổi nào mà còn tin là cây đẻ ra người hử? Không chịu chăm nom dạy dỗ con cái tử tế rồi mới sinh ra cơ sự thế này đây.
- Nào nước sôi chưa, mang lên đây.
Bà Miêu thao tác rất thiện nghệ. Nhoáng cái thằng bé đã được cắt rốn và tắm táp sạch sẽ. Da thằng bé đã đỏ lại, chỉ còn những nốt kiến cắn trên mắt khiến thằng bé không mở được mắt ra. Bà Miêu có vẻ khoái trí với sản phẩm của mình hôn chụt vào má thằng bé một cái rồi quay sang hỏi vợ chồng thị:
- Tính sao? Nhà rách như tổ đỉa, lại thêm miệng ăn nữa rồi lấy gì mà đổ vào mồm? Hay là để tôi bế nó ra trạm xá hỏi xem có nhà nào không có con, cho người ta.
Thị giãy lên như đỉa phải vôi:
- Không có đâu. Trời đã cho nhà chúng tôi rồi, thì nhà tôi phải nuôi nó chứ.
Bà Miêu lại tiếp:
- Đấy là ý ả, còn ý chàng là sao? Không thuận lòng rồi thì đánh nhau.
Chồng thị nhát gừng:
- Mỗi con mỗi của thêm giàu. Nghèo của nhưng giàu con cũng được. Nhà tôi nhặt được nó thì nhà tôi nuôi.
Thằng bé được đặt tên là Đức. Bốn anh em nhà nó có tên là: Sáng, Láng, Nhân, Đức. Nó bú sữa cặn của thằng anh thứ 3 là Nhân nhưng cũng lớn vổng lên.
Thêm một khẩu ăn nhưng nhà thị không được chia thêm mẩu đất nào. Ông chủ tịch xã nói: Không nuôi được thì đem vào rừng mà trả cho cây chứ lấy đâu đất ra nữa mà chia cho nhà chị. Người đẻ được chứ đất có đẻ được đâu. Vợ chồng thị không vì thế mà ghét bỏ thằng bé. Có phần nó được chiều chuộng hơn vì là bé nhất.
Vợ chồng thị tay lam tay làm nổi tiếng trong làng. Trên đất đai nhà thị lúc nào cũng có cây mọc nhưng đất cằn quá không cho năng xuất cao. Thế là chỉ đủ cái bỏ mồm. Bọn trẻ thì đang tuổi lớn ăn rào rào như tằm ăn rỗi. Suốt ngày cúi mặt trên đất kiếm cái ăn mà không biết thiên hạ đã thay đổi quá nhiều.
Khi thằng Đức lên 5 thì làng quê thị ở có một sự đổi thay lớn. Ấy là cái thứ đàn bà bao đời quanh quẩn xó bếp bỗng đâu được xuất ngoại đi ra nước ngoài làm ăn. Nhìn người trong làng trong xóm tiễn đưa nhau đi máy bay, rồi lại đưa nhau ra bưu điện lĩnh tiền. Có tiền thì xây nhà, mua tivi. Vợ chồng thị thi thoảng cũng được mời đến ăn liên hoan. Đêm vợ chồng nằm với nhau cũng có mơ. Mơ con Sáng, con Láng được đi xuất khẩu. Thân con gái ở với cha mẹ nghèo khổ quá rồi, mơ cho con bớt khổ một chút. Còn thằng Nhân, thằng Đức thì thôi, ở lại quê cày ruộng cũng được.
“Con Sáng, con Láng con ơi”. Thị bỗng nức nở hờ con. Phận đàn bà sao khổ quá con ơi. Mẹ những mong đi làm đất khách quê người để có tiền cho các con mẹ ít nhiều. Ai ngờ mẹ lại mắc tội tày đình thế này. Ới các con ơi. Mẹ đã đập đầu mà chết nhưng thương các con đứt ruột nên không đành chết con ơi. Các con hiểu cho mẹ, mà tha tội cho mẹ nhé. Mẹ đập đầu xin các con tha tội.
Ủa, xỉ, xỉ xỉ... Tiếng la ó ầm lên trong phòng giam. Thị biết là họ đang la ó thị. Thị khóc gào lên trong đêm làm mất giấc ngủ của họ. Thị kệ thây. Thị cứ hờ tên con ra mà khóc. Khóc cho tan sự đau đớn chất chứa trong lòng. Sao ông trời lại đầy ải thị khốn khổ đến thế này. Nào thị có ăn ở ác độc với ai đâu. Đời thị khốn khó từ tấm bé nên thị chẳng bao giờ mơ sự sung sướng ở đời. Nhưng cũng chẳng khi nào thị lại nghĩ rằng mình bị vướng vào vòng lao lý như thế này.
- Câm mồm, kẻ nào làm ồn thế. Câm mồm đi không thì chuyển sang biệt giam.
Thị ngừng khóc. Người vừa nói với thị là một người đàn ông trung tuổi đi cùng với nhân viên trại giam. Nhân viên trại giam ủa xỉ với người đàn ông một tràng dài rồi bỏ đi. Còn lại mình người đàn ông trung niên, vẫy thị lại gần:
- Tôi là phiên dịch. Hôm trước luật sư đã nói với chị rồi mà chị không chịu hiểu à? Nay tôi nói lại với chị. Chị nên giữ sức khoẻ và sự minh mẫn để mai còn ra toà. Chị cũng nên suy nghĩ xem để nói gì trước toà. Chị phải tự biện minh cho chính mình. Biết đâu đấy chị lại trắng án, được về với con. Nghe lời tôi đừng có kêu khóc nữa.
Thị nằm im để nghe ngóng chính mình. Cơ thể thị mệt rã rời nhưng đầu óc thị lại thật tỉnh táo. Ý nghĩ của thị quay trở về cái làng của thị.
Lại một đợt người ta về làng tuyển phụ nữ sang Đài Loan làm nghề giúp việc. Chồng thị bảo:
- Hay u em cứ đi tuyển xem sao. Xa cách 2 năm nhanh mà. Cái nhà dột quá rồi chẳng trụ nổi mấy mùa mưa giông nữa đâu.
- Ừ, tôi cứ thử đi tuyển xem sao. Nhưng lấy đâu ra tiền đặt cọc cho người ta.
- Thì cứ tuyển đã, rồi tính sau.
Người đàn bà hay lam hay làm, bắp chân to như cây chuối hột, bàn tay to như cái quạt nan, nước da nâu rám, hàng răng hạt na đều tăm tắp, mắt bồ câu đen láy. Ai mà không chọn người đàn bà như thế. Cái khó là ở khoản tiền đặt cọc. Nhà thị mà có khoản tiền to thế thì thị đã sửa được nhà khỏi phải đi Đài Loan. Có một người trong đoàn đi tuyển đến nhà thị ngó xem rồi đưa ra giải pháp, họ cho nhà thị vay tiền đặt cọc rồi hàng tháng thị gửi tiền về trả dần.
Buổi tiễn đưa thị ngập tràn nước mắt. Bốn đứa con thị ôm thị gào khóc. Thị rứt ruột ra đi.
Sang Đài Loan thị làm giúp việc cho một gia đình có người bị liệt. Người bị liệt vốn 1 năm trước là ông chủ tài hoa, giàu có, không may bị tai nạn ô tô. Đã chữa trị hết nước hết cái rồi. Nay nằm im trên gường như một cái thây sống. Nhất cử nhất động phải có người giúp. Bà chủ cũng tầm tầm tuổi thị. Cái tầm tuổi còn tràn đầy sức lực với vốn kinh nghiệm đã khá. Hai đứa con nhà chủ cũng tầm tuổi Sáng, Láng nhà thị. Nhìn thấy chúng, thị nhớ con nấc nghẹn thở. Một tuần đầu thị được bà chủ huấn luyện sử dụng các thiết bị trong nhà. Thị cũng chẳng ngờ mình lại sáng dạ thế. Thị học được hết cách sử dụng các dụng cụ, thiết bị gia đình. Toàn những thứ tối tân chứ có phải thường đâu. Bà chủ còn dạy cách lau dọn nhà, cách nấu ăn. Đặc biệt là cách chăm sóc ông chủ nằm liệt gường, cách thay quần thay áo, cách lau mặt, cách cho ăn... Sau một tuần huấn luyện, thấy thị nhanh nhẹn, bà chủ có vẻ bằng lòng lắm, bèn để thị ở nhà một mình chăm sóc ông chủ.
Thời gian biểu của gia đình bà chủ thế này. Buổi sáng bọn trẻ dậy đi học vào lúc 7 giờ. Bà chủ dậy lúc 8 giờ, tắm và trang điểm đến 9 giờ thì đi làm. Thị và ông chủ được rốt kín ở trong nhà. Bọn trẻ học thông tầm đến 3 giờ chiều về nhà, đứa nào về phòng đứa đấy. Bà chủ về không có ca cữ gì, khi thì 6 giờ tối, khi thì 11 giờ đêm. Thị không hiểu là trước khi thị đến làm giúp việc cho ngôi nhà này thì ông chủ được chăm sóc thế nào? Những đứa con có đến thăm bố thường xuyên không? Chứ từ khi thị đến thị thấy rằng bọn trẻ con chẳng quan tâm gì đến cha chúng đang nằm trên giường bệnh. Thi thoảng mẹ chúng thúc giục lắm thì chúng mới vào phòng cha, nắm cái tay chiếu lệ, hôn cái hôn chiếu lệ, nhìn cái nhìn chiếu lệ. Thị rất ác cảm với cái sự chiếu lệ của chúng.
Còn người vợ thì vẫn còn thương xót chồng lắm. Khi thị mới đến thì thị không phải tắm cho ông chủ. Ngày cuối tuần bà chủ tự tay tắm cho chồng, thị chỉ giúp bà chủ đưa ông chủ vào nhà tắm. Khi thị mới đến thị thấy đêm nào bà chủ cũng vào ngủ với chồng. Khi thị mới đến thị hay bắt gặp bà chủ đứng nhìn ông chủ ngủ rồi lặng lẽ khóc. Khóc rất lâu rồi đi uống rượu say mèm. Thị nhìn bà chủ thương xót vô cùng. Thị muốn an ủi bà chủ nhưng thị chả nói được mấy câu tiếng nước ngoài thành ra lại thôi.
Công việc cuốn thời gian trôi đi vèo vèo. Giờ thì thị thạo việc lắm rồi. Thị làm việc nhà chỉ trong 1 tiếng đồng hồ. Còn thời gian mênh mông đến chiều thị chả biết làm gì. Thị đi lên đi xuống, thị ngó vào phòng nọ phòng kia. Thị bật ti vi để xem hình. Cũng chỉ hết một tiếng. Thị ngáp rồi nằm ườn ra ghế đệm, tận hưởng cái sự sạch sẽ êm ái. Thị muốn ngủ cho thời gian trôi nhanh đi nhưng thị chả bao giờ ngủ ngày thành ra cũng không ngủ được. Chán, thị đi vào phòng ông chủ, là để nhìn thấy người, chứ ngày qua ngày thị với cái bóng của thị giam trong 4 bức tường.
Ông chủ mở mắt mình đăm đăm lên trần nhà. Thôi thì có người rồi, nói đi vậy. Có nói tiếng gì trên đời thì ông chủ cũng có nghe được đâu. Thị mỉm cười nhìn vào mặt ông chủ:
- Có biết gì không? Chả biết gì rồi?
- Sao mà đến cơ sự này? Mới chưa đến 40 mà suốt ngày phải nằm trên gường thế này khó chịu lắm nhẩy?
- Trước đây sao không chịu dạy con cái? Chúng ích kỷ quá, chả chịu chăm nom bố một tí. Chúng mà chịu chăm nom bố thì khéo mà khỏi bệnh chứ nhẩy.
- Nằm nhiều vậy có mỏi lưng lắm không? Tôi bóp chân bóp tay cho nhé.
- Cái khoản này thì chả có trong hợp đồng đâu nhưng thôi tôi cũng chả biết làm gì, tôi bóp chân bóp tay cho anh nhé.
Cái cách xoa bóp này thị đã được mẹ thị truyền cho từ hồi thị còn bé. Thị làm rất bài bản. Xoa bóp từ đầu trước, bấm các huyệt, giật tóc. Rồi từ xương ức toả ra các dẻ xương sườn. Từ các mỏm xương đến các đầu mút ngón tay ngón chân. Thị còn lật xấp ông chủ xuống để xoa bóp lưng, bấm ngón tay vào từng đốt sống. Lại còn nhổ bão kêu sần sật. Xong, thị lật ông chủ nằm ngửa. Thị nhìn vào mắt ông chủ xem nó có biểu hiện gì không?
- Thích không? Chả thích quá đi ấy chứ. Thích thì gật đi để bận sau tôi còn làm cho. Vừa nói thị vừa gật gật cái đầu.
- Chán quá, mắt chẳng còn tí hồn nào thế kia. Thôi nhắm mắt ngủ đi. Thị lấy ngón tay khép mắt ông chủ lại.
Thế là thị có cách giải khuây. Ngày nào thị cũng nói chuyện và xoa bóp cho ông chủ. Thị cũng chẳng nhớ là vào lần thứ bao nhiêu thì thị bỗng nhìn ra mắt ông chủ đã có hồn. Ấy là khi thấy thị bước vào, hai con ngươi trong mắt ông chủ nó hướng về phía thị:
- A thì ra mắt cu cậu có tinh rồi. Nhận ra nhau rồi phải không? Thế để chị xoa bóp cho nhé. Hôm nay chị sẽ xoa kỹ vùng đầu. Cái đầu là quan trọng lắm đấy. Bộ chỉ huy đây. Biết đâu 2 năm chị làm ở đây thì cu cậu đứng dậy đi được đấy. Khi ấy phải thưởng to cho chị để chị xây cái nhà mái bằng nhé.
Hôm ấy cái đôi tròng mắt có tinh của ông chủ đã khiến thị vui vẻ lắm. Thị vừa xoa bóp cho ông chủ thị vừa hát. Thị chỉ thuộc mấy bài hát ru con. Thị hát được một tí thì nhớ con quá thế là nước mắt rơi tong tong lên ngực ông chủ. Một lát nguôi ngoai đi thị lại bật cười:
- Này không phải chị thương cu cậu đâu nhé. Chớ tưởng bở. Ấy là chị nhớ chúng quá. Con Sáng 14 tuổi rồi đấy. Khi chị về chị sẽ mua cho nó một đôi vòng tàu, làm của hồi môn cho nó đi lấy chồng. Con Láng 13 rồi, thằng Nhân lên 8, thằng Đức lên 6. Cái thằng Đức ấy chị nhặt được nó trên cây đấy. Chị thương bố cu nhà chị lắm. Chị đi thế này, bố cu nhà chị thèm chị lắm đấy. Bố cu nhà chị khỏe mạnh lắm, chỉ phải tội cứ hùng hục như trâu ấy. Có lần chị bảo rồi đây, cái chuyện tình cảm chứ có phải đi cày đâu mà bố nó cứ phải đổ mồ hôi thế. Bố cu nhà chị bảo: Cái số tôi nó vất vả, thế u nó không thấy đến ăn cơm tôi cũng đổ mồ hôi à? Thôi xong rồi. Chị xoa bóp cho cu xong chị cũng vã mồ hôi ra đây. Chị đi tắm cái đã.
Thị lật người ông chủ nằm ngửa lên, Như mọi bận thị lấy ngón tay trỏ khép hai mi mắt ông chủ lại. Bỗng thị giật mình: Ồ cu khóc à? Cu khóc được rồi à. Khóc được là biết rồi đấy.
Buổi tối thị rất muốn khoe với bà chủ là ông chủ đã biết khóc rồi. Biết khóc rồi là có cảm giác con người rồi, không vô tri vô giác nữa. Vậy mà thị chẳng biết diễn đạt thế nào.
Thời tiết nóng nực, oi ả. Làm xong việc nhà áo thị ướt đẫm mồ hồi. Thị định bụng xoa bóp xong cho ông chủ thì mới đi tắm. Vào phòng ông chủ cái thị gặp trước tiên là đôi mắt của ông chủ như cầu xin thị điều gì.
- Vậy gì cu? Định nói gì? Nóng hả? Biết rồi. Trời nóng lắm nhưng bà chủ bảo không được nằm điều hoà nhiều, không tốt, không tốt.
- Nào, để chị xoa bóp cho nhé. Ối giời ơi người đầy rôm sẩy thế này. Được tắm một cái là nhất đời đấy. Hay là chị bảo bà chủ không đóng bỉm cho cu nữa nhé. Chị sẽ vào xem cu có buồn tiểu không thì chị cho đi.
- Ối giời cái lưng đỏ lựng thế nào. Ngứa lắm hả, để chị gãi cho. Vậy nhé. Chị cũng định tắm cho cu nhưng chị sợ bà chủ không đồng ý rồi lại trừ lương của chị. Mắng chị cũng được, chửi chị cũng được nhưng đừng trừ lương của chị. Chị sợ nhất là bị trừ lương đấy. Số tiền hai năm làm ở nhà cu trừ lãi tiền đặt cọc vay của người ta đi thì cũng chẳng còn được là bao đâu. Thế mà nhà chị ai cũng nghèo, ai chị cũng muốn cho một tí.
- Hai thằng cu nhà chị cứ đến mùa hè là người sặt rôm sẩy. Chị cứ phải vò lá kinh giới với lá đào tắm cho chúng. Tắm hai bận là khỏi sạch rôm. Hay là để chị lấy khăn ướt lau lưng cho cu nhé. Chị hiểu và thương cu lắm nhưng chị không thể làm trái lời bà chủ được.
-Nào, lau cái mặt trước này. Cái mặt này cũng khôi ngô đấy chứ. Chưa bị ốm chắc ối cô mê đây.
Tối đấy bà chủ về muộn nhưng thị cứ một mực chờ. Thị chờ bà chủ về để nói với bà chủ rằng ông chủ nhiều rôm sẩy trên người, phải cần tắm thường xuyên chứ không thì cái sẩy nó nẩy cái ung, khốn đấy.
Bà chủ về, thị đã ra hiệu đủ kiểu mà bà chủ không hiểu gì cả. Thị bèn dẫn bà chủ vào trong phòng ông chủ, vạch áo ông chủ lên cho bà chủ xem. Thị quan sát thấy bà chủ không tỏ vẻ gì cả. Thật bình tĩnh bà chủ còn gỡ luôn cả bỉm của ông chủ tô hô trước mặt thị. Bà chủ nhìn cái đống bùng nhùng trong bỉm nhăn mặt gớm giếc rồi kéo chiếc chăn mỏng phủ lên. Bà chủ ra ngoài gọi điện thoại. Lát sau người của công ty đưa thị sang Đài Loan làm việc gọi điện cho thị:
- Bà chủ nói là bà chủ muốn chị thay bỉm, rửa ráy, tắm táp cho ông chủ. Chị sẽ được trả thêm 50 tệ nữa. Chị có làm được không?
Nghe thấy được trả thêm tiền thị mừng ú. Thị đồng ý luôn. Và thị biết việc thị phải làm ngay là gì. Thị vào trong phòng ông chủ thay bỉm rửa ráy sạch sẽ cho ông chủ.
Sáng hôm sau khi cả nhà bà chủ đã đi làm hết, việc đầu tiên là thị vào phòng ông chủ:
- Cu, hôm nay chị sẽ không đóng bỉm cho cu nữa. Cu hợp tác với chị nhé. Cứ 3 giờ chị cho cu đi tiểu một lần. Còn đi ị? Khó nhỉ. Hay là khi nào buồn cu khóc báo cho chị một tiếng. Ối dào chị lại buồn cười rồi, cu mà biết khóc khi buồn đái, buồn ị thì đã khôn rồi chứ chả dại thế này đâu. Thôi chị sẽ tự tìm cách vậy.
- Cu nằm đây chờ chị dọn dẹp xong nhà cửa rồi chị vào xoa bóp cho, xoa bóp xong thì mình đi tắm.
Thị vui. Thị vui lắm. Một tháng được thêm 50 tệ nữa là được hơn 100 ngàn đồng Việt Nam rồi. Còn bao nhiêu tháng nữa nhỉ. Một, hai, ba, bốn... Mình đã ở được 10 tháng rồi, còn 14 tháng nữa. Thế là được thêm hơn 1 triệu nữa. Mình sẽ mua cho các con mấy bộ quần áo đẹp.
- Xong rồi, chị dọn nhà xong rồi. Chị xoa bóp cho cu nào. À hôm nay chị vui lắm, chị hát cho cu nghe nay. Chị hát bài dân ca quê chị nhé: Con cò là cò bay lả bay la. Bay từ cửa phủ bay qua là qua cánh đồng. Tình tính tang là tang tính tình. Cô mình rằng cô mình ơi rằng có nhớ là nhớ anh không. Hay không cu. Này cu biết không? Chị ít học lắm. Chả được học như người ta đâu nên chị cũng chả thuộc mấy bài hát đâu. Chị toàn thuộc bài con cò thôi. Những bài hát này ngày xưa mẹ chị hay hát nên chị nghe nhiều thành thuộc đấy. Chị lại hát bài con cò nhé: Con cò mà đi ăn đêm. Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao. Ông ơi ông vớt tôi nao. Tôi có lòng nào ông hãy xáo măng. Có xáo thì xáo nước trong. Chớ xáo nước đục đau lòng cò con.
- Xong rồi nằm chờ chị vào pha nước tắm nhé.
- Nào để chị bế cu vào nhà tắm nào.
- Thế cu ngoan lắm. Mát không? Chị kỳ cọ cho sạch sẽ nhé. Chết nỗi cái chân bé đi rồi này. May mà chị xoa bóp cho thường xuyên đấy.
- Cái lưng nằm nhiều là mỏi lắm đây chị cọ cho mềm ra này. Cái nách không cọ sạch là hăm đây. Còn...
Kỳ đến cái chỗ “con giống con má” thì thị ngập ngừng. Mặt thị đỏ dựng lên. Thì “cu” là cái tên thị tự đặt cho ông chủ để tỏ sự thân thiết và cảm thông với hoàn cảnh của ông chủ, để công việc của thị tốt hơn mà thôi. Thị nghĩ, thị làm công việc chăm sóc người bệnh mà lại không có tình cảm thương mến người ta, thì khó mà chu đáo được. Nhưng “cu” là ông chủ, là người đàn ông thực thụ chứ đâu phải là thằng Đức mới sinh bị treo lên cây, mà thị được phép sờ nắn vào cái chỗ đấy. Người đàn ông thực thụ thì thị chỉ biết mỗi có bố cu nhà thị. Nói thực chứ, làm vợ kém một năm nữa là tròn mười lăm năm, đã có 3 mặt con với nhau mà nào thị dám sờ mó cái chỗ đó của chồng. Thì cũng nhì nhằng vậy thôi, chứ ngượng chết đi được... Nhìn thì chả sao, đằng này tay phải mó vào kỳ cọ. Mà không kỳ cọ thì sao sạch sẽ được. Rồi hăm ra, lở loét tội lắm. Thôi thì... Thị giấu mặt phía sau lưng ông chủ, thò tay vào háng ông chủ kỳ. Thần hồn nát thần tính, tay thị kỳ lia lịa mà chả biết là đang kỳ chỗ nào. Thì chỗ đấy cả, sạch là được.
Thị lau khô nước trên người ông chủ, lấy máy sấy xì tóc ông chủ:
- Tắm sạch sẽ trông cu bảnh bao phết. Chịu khó nóng một tí nhé. Để đầu ướt đi ngủ là hay bị nhức đầu lắm đấy.
- Thôi được rồi, cu ngủ đi. Chị không đóng bỉm cho cu đâu. Thi thoảng chị sẽ vào để cho cu đi tè.
Cái ngày đầu tiên không đóng bỉm cho ông chủ thị chỉ cho ông chủ đi tiểu vào bô được có một lần, còn thì ông chủ cứ “ô tô ma tic” ra quần. Thị phải tất bật lau chùi và giặt rũ.
Cũng cái ngày đầu tiên bà chủ để cho thị tắm cho ông chủ thì tối đến bà chủ kiểm tra cơ thể ông chủ rất kỹ, xem thị tắm rửa có sạch sẽ không? Có nâng niu ông chủ nhẹ nhàng không? Bà chủ kiểm tra rất kỹ chỗ ấy. Thị đứng sau xem bà chủ kiểm tra mà giật mình đến thột: May quá, hôm nay mình đã kỳ chỗ ấy. Vì xấu hổ mà không kỳ thì lại bị trừ tiền mất. Bà chủ vỗ vào vai thị hài lòng.
- Này cu, cu ngoan rồi đấy. Mấy ngày nay không “ô tô ma tíc” ra quần lần nào. Lúc nào buồn quá mà chị chưa kịp vào thì cũng cố nhịn một tí nhé. Không có thì chị khổ hơn đấy. Chị cứ phải giặt rũ nhiều thì chị mệt, chị không xoa bóp cho cu được đâu.
- Chị biết rồi. Khi nào cu “buồn” là cái cu nó săn lại, chỉ săn một tẹo thôi, không như hai cu tí nhà chị đâu, nó săn tít lại cơ.
- Cu ơi, may có cu đấy không có thì chị buồn chết. Mang tiếng là đi nước ngoài mà chị có biết mặt mũi nước ngoài nó thế nào đấy. Đến nhà cu là chị ở luôn tịt trong nhà. Chả bao giờ bà chủ cho chị ra khỏi nhà. Đến bước chân xuống cầu thang chị cũng chưa xuống. Chị cũng chẳng được nói chuyện với bà chủ với bọn trẻ. Hì hì, mà có bảo chị nói thì cũng chả hiểu gì nhau đâu. Ở quê chị bảo, ông nói gà bà nói vịt ấy mà. Có nghĩa là ông nói tiếng gà, bà nói tiếng vịt. Phải nói chung một tiếng mới hiểu nhau chứ. Chị nói cu chả hiểu chị nói gì đúng không? Nhưng mà không sao, miễn là người nói có kẻ nghe. Không có cứ lẩm bẩm nói một mình người ta lại bảo là bị rồ.
- Cu ơi, chị nói cho cu bí mật của chị nhé. Ngày nào chị cũng đứng phơi ra ban công để hít khí giời một tí đấy. Không có thì cớm nắng mà chết đấy. Cái cây không có nắng là chết lăn quay.
- Ôi, sung sướng quá. Sung sướng quá. Hôm nay chị được tặng quà. Con gái cu đấy. Chị không biết tại sao nó lại cho quà chị. Sáng nay lúc nó đi học thì chị đứng trong bếp, nó vào bếp chắp tay cúi chào chị. Nó còn nói cái gì nhưng chị không hiểu, xong nó rút từ trong cặp ra một gói quà được bao giấy hồng và buộc nơ rất đẹp đưa cho chị. Nó ra hiệu là cho chị. Chị chưa mở ra đâu. Chị chưa bao giờ được tặng quà như thế này đâu. Có, có củ khoai mớ rau thì hàng xóm cũng hay cho nhau. Con gái cu cũng tình cảm lắm đấy. Có hôm chị gặp nó cứ đứng nhìn cu ngủ rồi khóc. Chị đã nghĩ không đúng về nó lúc mới đến.
- Nào đi tắm nào. Bà chủ ngày nào cũng kiểm tra chị có tắm cho cu sạch sẽ không? Chị cẩn thận lắm phải không cu.
- Cu...
Thị giật thột khi dưới tay thị có sự khác lạ. Thị đã kịp dừng lại tiếng kêu. Chả lẽ thị lại kêu... ối gượng chết. Thế có nghĩa rằng ông chủ đã có cảm giác. Cảm giác của ông chủ đã sống lại rồi. Cảm giác đã sống lại rồi thì có nghĩa là ông chủ đã sắp khỏi bệnh. ý nghĩ thúc đẩy hành vi. Thị cẩn thật sờ vào con giống của ông chủ. Mềm, vẫn là mềm rồi. Nhưng khi nãy rõ ràng là thị thấy có cảm giác nó động đậy và cưng cứng. Thị nắm tay vào con giống và nín thở để nghe ngóng, như cái cách thầy lang bắt mạch cho con bệnh. Tích tắc tích tắc... Thị nghe rõ tiếng đập thùm thụp của trái tim thị. Và thị cũng cảm nhận thấy sự lớn dần lên của con giống.
- Cứng rồi cu ạ. cứng rồi cu ơi. Con giống của cu cứng lên rồi đấy. Tôi nay chị sẽ nói với bà chủ điều này. Cố lên cu ơi. Cu mà đứng dậy được thì chị được bà chủ thưởng to đấy. Nào thôi ngâm nước lâu rồi.
Con giống con má của mẹ ơi. Mẹ truyền sự yêu thương của mẹ qua làn da con. Con có cảm nhận được điều ấy không. Rồi khi nào lớn khôn con sẽ truyền lại sự yêu thương của mẹ cho một cô gái qua con giống này của con. Con giống con má của mẹ ơi.
Thị đã vừa lấy khăn lau vào con giống con má của ông chủ vừa hát bài hát của quê thị. Bài hát này của các bà mẹ khi tắm cho con trai và ngắm nhìn cái chim của nó.
Thị cũng không hiểu vì sao thị lại vui mừng đến vậy. Cũng chẳng phải vì thị mơ tưởng đến số tiền thưởng mà bà chủ sẽ cho thị khi ông chủ khỏi bệnh. Mà biết đâu khi ông chủ khỏi bệnh thì bà chủ sẽ không thuê thị nữa. Ở với gia đình ông bà chủ này, ngoài việc thị bị dốt trong nhà thì thị chẳng bị ngược đãi gì. Qua nhà khác rồi chẳng biết thế nào. Có lẽ vì thị thấy tội nghiệp cho ông chủ quá. Đàn ông bị ốm trông tội nghiệp lắm. Bố cu nhà thị chỉ mới hu hi sốt, bỏ cơm ăn cháo mà thị đã thấy thương lắm, chăm sóc cho thật chu đáo. Còn người đàn ông xa lạ này, không họ hàng thân thích máu mủ gì nhưng thị đã chăm sóc cho một năm nay rồi. Thế là đã được một năm rồi đấy. Một năm nay người đàn ông được thị cho ăn uống, tắm rửa, hát ru, xoa bóp, nói chuyện... thì có khác gì người thân đâu. Như thằng cu Đức, chỉ có mấy phút ôm nó vào ngực mà nó đã luôn hồi thành kiếp người, để nó thành con thị. Khi nó ốm nó đau thì nỗi lo của thị cũng không hề khác gì ba đứa kia. Khi nó khoẻ mạnh, lúc nó cười thì thị cũng vui chẳng khác gì với ba đứa kia. Nay cái người đàn ông xa lạ kia cũng như người ruột thịt của thị.
Thị đã không thể nói cái điều định nói cho bà chủ biết. Một phần vì thị chẳng biết diễn đạt thế nào, phần nữa vì thị cũng thấy xấu hổ. Cái chuyện tế nhị tế tam này.
- Chị kể cho cu nghe con gái quê chị nhé. Con gái quê chị ai cũng chân to, chân to mới bám đất. Tay cũng to, tay to để làm. Con gái quê chị chẳng có đi học cao đâu, biết đọc biết viết rồi thôi. Trồng lúa trồng khoai thì chẳng cần học nhiều làm gì. Ngày xưa con gái quê chị chẳng ai đi xa khỏi làng. Con trai cũng không đi ra khỏi làng. Khi còn chiến tranh thì có nhiều người đi ra khỏi làng. Đi bộ đội ấy mà. Có người không phải đi bộ đội cũng xung phong vì thích đi khỏi làng. Đi nhiều lắm nhưng về ít thôi. Họ hy sinh. Có bà mẹ Gái ở đầu làng có chồng và 5 con trai đi bộ đội cả. Họ hy sinh tất mẹ Gái ở một mình cô quạnh. Mẹ được cả làng đùm bọc. Nhà có bát canh ngon cũng mang biếu mẹ. Khi đất nước hoà bình mẹ Gái được nhà nước phong tặng mẹ anh hùng, được nhà nước xây nhà cho. Có nhiều người đến thăm mẹ lắm. Mẹ còn được lên cả tivi. Mỗi lần lên tivi thì ngực mẹ đeo những cái lấp lánh. Ngưòi làng bảo là vàng đấy. Người làng cũng không hay đến nhà mẹ như xưa. Làng chị người ta cũng khái tính lắm. Người ta hay bảo thấy người sang bắt quàng làm họ. Nhưng cái chính là người ta ngại những cái lấp lánh trên ngực mẹ. Người ta bảo vàng thì phải tránh xa ra. Rồi mẹ Gái chết. Trên ngực mẹ người ta vẫn đeo những cái lấp lánh. Bỗng một hôm mộ của mẹ bị đào lên. Chuyện động giời. Ở làng chị từ xửa xưa không bao giờ có chuyện động giời như vậy. Lâu sau người ta bắt được một tên bán vàng giả. Hỏi cung hắn khai hắn đã đào trộm mộ mẹ Gái để lấy những cái lấp lánh trên ngực mẹ mà hắn tưởng là vàng. Những người bắt hắn cả cười chê hắn ngu dốt quá, không biết thế nào là huân chương thế nào là vàng. Hắn bị bỏ tù mấy năm vì tội ngu dốt đó. À, con gái làng chị cũng có người phải bán xới đấy. Mẹ chị bảo không được dùng từ ra đi, cái ngữ đấy phải dùng từ bán xới, cái giống đàn bà đi hoang. Cái chị đấy hơn chị một tuổi, xinh gái lắm. Chồng chị ấy chết mấy năm rồi mà bỗng dưng lại có chửa đẻ ra thằng cu rất đẹp. Cả làng dè bỉu, chửi bóng chửi gió, thấy mặt chị ấy đâu là gọi con chó hoang. Chị ấy cắn răng chịu đựng chờ người đàn ông của chị ấy nhận vợ nhận con nhưng người đàn ông ấy đã không dám nhận, thế là chị ấy phải bế con đi khỏi làng. Chị ấy cũng gan dạ lắm, chứ mà chị thì có lẽ chị cắn lưỡi mà chết mất.
- Cu, ánh mắt cu nhìn chị sao thế? Cu muốn nói gì với chị à? Hay là cu buồn tiểu.
Thị lấy bô hứng vào nhưng con giống con má nó không tiểu. Nó cất cao đầu gật gù. Thị nhìn đăm đắm vào nó như bị thôi miên. Nó đã lớn bổng lên mập mạp như củ dong giềng. Người thị bỗng nóng bừng. Thị thấy máu trong người thị chảy rào rào. Thị lại thấy hai cái tý thị co tròn lại, phía cửa mình nước đang ào ra. Thị bỏ chạy ra khỏi phòng. Thị ngồi xuống nghế và thấy da mặt mình tê bần.
- Cu, cu tiểu đi. Được rồi. Hôm nay ngoan. Cu đừng trêu chị nhé. Cu làm chị tủi thân lắm đấy. Chị cũng là con người, cũng khao khát nhớ nhung. Hồi chị ở nhà thi thoảng có cán bộ phụ nữ huyện về nói chuyện. Họ bảo con người khác con vật là phải có lý trí. Có lý trí thì sẽ chiến thắng dục vọng. Ban đầu chị cũng tin nhưng sau thì chị chả tin. Chị đẻ 3 con rồi, không muốn đẻ nữa. Chị với chồng chị có lý trí rất cao là không đẻ nữa thì không được chửa nữa. Thế mà chị vẫn bị chửa. Chửa rồi thì phải đi kế hoạch tội lắm. Chị với chồng chị không chiến thắng được dục vọng. Giờ cu cứ trêu chị thế là không được đâu đấy.
Thị nghĩ hay là lại đóng bỉm vào cho ông chủ. Chứ cái cách con giống con má của ông chủ nó cứ cất cao đầu thế kia thì thị không thể chịu đựng được. Thị cũng chả hiểu sao, cứ thấy thị là nó lại cất cao đầu. Ừ thì thị cũng biết là ông chủ đang dần khỏi bệnh. Ông chủ đã có cảm giác ở một số bộ phận. Nhưng sao lại không ở các bộ phận khác mà lại ở cái bộ phận nhạy cảm này cơ chứ. Nó làm cho thị rất khó làm việc. Như hôm trước ấy, khi tắm cho ông chủ, lúc chị kỳ cọ đến cái chỗ nhạy cảm đó, nó cứ phồng to nên rồi cứng nhắc. Thị đã đỏ mặt tía tai chạy ra khỏi nhà tắm. Nhưng đến khi quay lại để tắm tiếp cho ông chủ thì thị đã không cưỡng được cảm xúc của chính thị, khiến thị cứ nắm chặt tay vào cái con giống con má. Cái chết nữa là đêm ngủ thì thị lại mộng mị. Thị nằm mộng có một người đàn ông hôn thị khiến cho cảm xúc thèm khát của thị đang ngủ im bật dậy. Thị nhớ rõ mồn một giấc mơ tối qua là thị đã nắm chặt lấy con giống con má để đưa nó vào người thị mà không được. Thị tỉnh giấc trong ngất ngây của sự khát thèm.
Hay là đóng lại bỉm cho ông chủ? Từ lâu rồi bà chủ đã không còn phải mua bỉm cho ông chủ nhưng vẫn còn một bịch chưa dùng đến. Đóng bỉm thì dễ thôi. Thị đã quá quen với thao tác này rồi. Chỉ có điều khi bà chủ hỏi tại sao thì biết nói thế nào. Còn... cái chính là thị thương ông chủ. Đã tháo bỏ được sự khó chịu bấy nay, giờ lại đeo vào thì khổ quá. À, thị đã có cách. Thị sẽ không xoa bóp cho nữa, có nghĩa là thị sẽ ít tiếp xúc thôi.
Thời gian quả là dài với thị. Bây giờ đã là thu rồi. Việc tắm rửa cho ông chủ cũng không phải ngày nào cũng cần. Lại nhờ có thị huấn luyện nên ông chủ đã đi tiểu đi tiện chủ động. Thành ra thị rỗi việc. Mà cái sự rỗi việc bây giờ nó khác cái lúc thị mới đến, là chỉ nhớ chồng nhớ con rồi khóc. Cái sự rỗi việc bây giờ nó lại làm thị nghĩ đến một cái. Một cái, nó đã như nỗi ám ảnh thị. Nó ám ảnh thị ghê gớm. Nó đẩy cảm giác của thị thành sự thèm khát. Thị thèm khát. Thời gian như kẻ đồng loã với thị. Nó hối thúc thị.
Thị mộng mị đi vào phòng ông chủ. Cái ánh mắt của ông chủ như thúc vào tim thị. Cái ánh mắt mừng rỡ. Thị nhìn sâu vào cái ánh mắt mừng rỡ đấy rồi thị trút bỏ áo quần của thị. Thị lật chiếc khăn mỏng đắp trên người ông chủ. Con giống con má đang cất cao đầu chờ thị. Như giấc mơ đêm hôm nào thị cần lấy nó đưa vào cơ thể thị. Thị đã không phải thức giấc trong sự thèm khát cháy bỏng nữa. Thị đã thoả mãn.
Thị không mộng mị nữa. Thị sợ hãi tột cùng. Thị vội vàng xả nước vào bồn. Thị mang ông chủ vào tắm rửa sạch sẽ, rồi thị cũng tắm rửa. Thị xả nước và xát rất nhiều xà phòng vào thân thị. Thị kỳ cọ thật mạnh. Thị muốn lột da thị. Xong xuôi thị nhìn đồng hồ. Còn phải 4 giờ nữa thì bọn trẻ mới về và bà chủ thì 6 tiếng nữa. Thị suy nghĩ về việc thị vừa làm. Đồi bại, thị rủa mình. Sao lại tệ hại đến vậy, cái thứ đàn bà xấu xa. Thị cũng chỉ biết rủa mình đến thế thôi. Thị ân hận vì mình đã làm cái việc xấu xa ấy, thị khóc. Thị khóc nhiều lắm. Khóc mụ mị cả người. Khóc đến muốn chết thì thị sợ. Thị sợ phải chết nơi đất khách quê người. Thị sợ chết thì không ai mang tiền về cho chồng thị xây nhà và các con thị không có ai chăm sóc. Thế là thị ngưng khóc nhưng tim thị vẫn đau ràn rạt. Thị muốn nói, thị muốn được chia sẻ, thị muốn thanh minh. ở cái đất này thì có ai nghe thị nói đây, vả người ta có nghe thì người ta có hiểu nổi thị nói gì không? Thị đã là người câm suốt từ khi đặt chân đến đất này. Chỉ có một người thị có thể chút bỏ những tâm sự. Người đấy có nghe được thị nói gì không, thị không cần biết. Thị cần phải nói với người ấy để trút bỏ nỗi lòng.
Ông chủ đang thức, ngửa mặt nhìn lên trần nhà. Thấy thị bước vào bèn hướng ánh mắt về phía thị. Lại cái ánh mắt mừng rỡ. Thị nhìn vào mắt ông chủ. Và chị đã nhận thấy mắt ông chủ trong veo như mắt trẻ con. Sao cái sự hớn hở kia nó lại giống cái ánh mắt của thằng Đức khi nó vén áo thị lên để bú thị. Trời ơi, sao mà nó giống vậy. Thị bật khóc nức nở. Thị úp mặt vào ngực ông chủ khóc ồi ồi: Cu ơi, chị có tội với cu quá. Chị còn mặt mũi nào mà nhìn các con chị, nhìn chồng chị nữa đây. Chị không muốn sống nữa, nhưng chị cũng không thể chết. Chị cũng không thể biết được tại sao chị lại hành động như thế. Cu có hiểu được cho chị không? Chị cũng là con người mà. Chị sợ bà chủ biết lắm. Bà chủ mà biết thì bà đuổi chị, không trả chị tiền nữa thì chị chết mất. Chị chỉ còn mấy tháng nữa là được về nhà rồi.
Cu ơi cu đừng khinh chị nhé. Chị đến nhà cu làm việc đã gần 20 tháng, là gần 600 ngày, chị chỉ có cu là bầu bạn. Vui sướng, buồn đau chị chỉ biết thổ lộ cho cu. Chị nói cười cũng là cho cu. Nếu không có cu chị không biết là chị sẽ như thế nào. Chị biết cu đang dần khỏi bệnh rồi đấy. Cứ yêu thương chăm sóc cu như chị đã yêu thương chăm sóc cu thì chỉ ít lâu nữa là cu sẽ khỏi bệnh thôi. Khi nào chị sắp về chị sẽ nói với trung tâm để họ nói lại với bà chủ.
- Cu ơi, cu tha lỗi cho chị nhé, chị lại phải đóng bỉm lại cho cu thôi, chứ cu cứ trêu chị thế thì chị lại khổ mất. Chị...
Đột nhiên thị ắng tạnh. Có cái gì đang bò trên tóc thị. Thị lặng im để nghe ngóng. Cái gì đang bò trên tóc thị. Cái gì? Thị đưa tay lên tóc để tóm con gì đang bò trên tóc thị. Thị đụng vào một bàn tay. Bàn tay đang ngọ nguậy trên tóc thị. Thị nắm chặt lấy bàn tay đó rồi ngửng đầu reo lên:
- Ôi, tay cu à? Tay cu cử động được rồi à? Đấy chị biết ngay mà, cu sẽ khỏi bệnh. Cu khỏi bệnh rồi. Tay cu cử động được rồi mà. Hay quá. Cu giỏi quá. Để chị thơm cu một cái nào.
Thị áp mặt thơm vào má ông chủ. Ông chủ đã cảm nhận được cái hôn của thị, người ông chủ run lên. Và điều kỳ diệu hơn tay ông chủ đã nắm được tay thị.
- Ô, cu nắm được tay chị đấy à? Tuyệt vời quá. Tuyệt vời quá. Thế thì chị thơm cu một cái nữa nào. Sao thế? Sao cu khóc. Nước mắt ướt cả má chị này. Để chị lau nước mắt cho nhé. À, cu cảm động đấy mà. Cu khỏi bệnh nhanh lên rồi về quê chị chơi nhé. Quê chị toàn những người như chị thôi. Nhất mực vì chồng con nhưng cũng biết thương người. Cu khỏi bệnh nhanh lên rồi về quê chị chơi. Tuyệt vời quá. Tuyệt vời quá.
Thị đâu biết rằng sấm sét đổ xuống đầu thị. Cái máy nhỏ, có cái lỗ nhỏ mà mấy hôm trước bà chủ gắn trên tường phía đầu gường của ông chủ, mà thị cứ tưởng là cái máy xua muỗi cho ông chủ, thì ra là một cái cam ra. Nó đã ghi lại trung thực nhất cử nhất động của thị mà thị đâu có biết. Nửa đêm hôm đấy thị đã bị bà chủ túm tóc lôi dậy. Bà chủ vừa khóc vừa hét lên be be và đấm đá thị túi bụi. Đến mờ sáng thì thị bị công an đến giải đi.
Thị bị nhốt vào trại giam mà không hiểu mình đã mắc tội gì? Cho đến một tuần sau có người của công ty đến nói cho thị biết thị đã phạm tội quấy rối tình dục ông chủ. Thị sẽ bị ra toà và có thể bị tù giam đến 5 năm. Thị đã ngất xỉu khi nghe tội danh của mình. Sau đó thì thị đã tìm cách tự tử. Bị canh nghiêm ngặt nên thị đã tự tử không thành. Rồi thị bình tĩnh lại để nghĩ. Thị không thể chết một cách oan uổng như vậy. Nhất là sau khi được một luật sư đến gặp, nói sẽ bào chữa cho thị. Ông luật sư còn nói, chính thị sẽ phải tự bào chữa cho chính thị. Đó là cách tốt nhất.
Ngày mai thị sẽ phải ra toà. Thị đang nghĩ rất nung nấu cách bào chữa cho mình. Thị đã sắp xếp cuộc đời thị thành một câu chuyện có đầu có cuối một cách dễ hiểu. Còn cái làm thị suy nghĩ và cân nhắc là thị có nên yêu cầu gia chủ đưa cuốn băng kia ra không? Nếu đưa cuốn băng đó ra công khai thì hình ảnh thị trần truồng ngồi lên trên ông chủ sẽ bị phơi bày trước thiên hạ. Điều đó thật là khủng khiếp. Nhưng nếu cuốn băng đó được đưa ra thì thiên hạ cũng sẽ thấy được sự yêu thương của thị đã làm cho ông chủ đang dần khỏi bệnh. Thiên hạ sẽ thấy được bàn tay ông chủ vuốt tóc thị, nắm tay thị và nhưng giọt nước mắt của ông chủ như thế nào? Một căn bệnh mà y học đã phải bó tay, vậy mà thị lại làm được. Những giải thưởng cao quí của nhân loại đã được trao cho những người tìm ra cách chữa các bệnh hiểm nghèo là gì? Không, thị không cần giải thưởng cao quí đó. Thị chỉ muốn về với chồng với con. Thị chỉ muốn đừng trừ tiền công lao động mà thị tích cóp được. Thị chỉ muốn thiên hạ hiểu cho được những nỗi thống khổ của những người đàn bà nghèo phải rời bỏ quê hương đi làm ăn. Thị chỉ muốn thiên hạ hiểu cho những nỗi thống khổ của đàn bà. Thị chỉ muốn thiên hạ nhận ra sự tốt đẹp của đàn bà để tha thứ lỗi lầm cho họ.
Thị sẽ làm tất cả những điều thị nghĩ. Thị sẽ yêu cầu gia chủ mang cuốn băng ra toà. Thị biết nếu như vậy thì một lần nữa thị đã mang trọng tội với chồng và hai con gái thị. Lời nói đã rất khủng khiếp rồi, giờ lại là hình ảnh trực diện thế này. Thị đã hiểu được một điều, thế giới mênh mông nhưng có một thứ xuyên suốt truyền đi nhanh lắm. Cái thứ xuyên suốt đó là cái gì thì thị không biết được. Cái làng quê của thị cũng không thể nằm ngoài cái sự xuyên suốt đó. Nhất là cái làng quê nghèo của thị vẫn có những phụ nữ đi ra nước ngoài làm ăn như thị.
Thị lại còn nghĩ được những điều to tát chứ. Trên thế giới mênh mông có nhiều làng quê của các dân tộc khác cũng ra nước ngoài làm ăn như thị. Họ là những phụ nữ nghèo. Thị muốn nói thật to trước toà một câu nói mà mọi người đều có thể hiểu. Thị cố nhớ lại cái câu tiếng Anh cô giáo đã dạy cho thị trước khi ra nước ngoài: I am: Tôi là. I am: Tôi là. I am đàn bà. Đúng rồi I am Đàn bà, thị sẽ nói câu đó thật to trước toà
Rất thanh thản thị thiếp đi.

2 comments:

  1. Hi! I really enjoy your blog! I hope maybe we can become friends and learn more about the other. I would love to visit your country someday!!

    Http://www.butiadoreyouu.blogspot.com is my writing. :)

    ReplyDelete
  2. Oh, Thanks, Jen. It is my pleasure to have you as my friend. Thanks for visiting and dropping me a line here.
    All my best regards to you and your family.

    ReplyDelete